Eric Dolphy hay Quán bia Long Waits

- anh phục mình 1 thì phục khán giả 3, nhạc như thế mà mọi người cũng nghe được. Sau đêm diễn tối qua anh Bảo Long cười khoái trá sau một tuần “nướng khoai” Out to luch của Eric Dolphy.

Nhạc như thế nghĩa là như nào, anh Bảo Long lại diễn giải cho tôi theo một cách không thể lạ lùng hơn:

- Là hôm nay mỗi cây trong ban nhạc chơi 1 phách, 1 ý, chả ông nào chịu ông nào cả, như là em ở ngoài quán bia ấy, ông nào cũng muốn mình là người nói to hơn, nói đúng hơn “tôi nói thật với ông trời hôm nay không mưa vì tôi nghĩ nó nắng” “à à à à làm hớp bia mát quá, tôi nói thật với ông, ông tuổi con tồm” “nào uống đi, vợ gọi về kìa” “ nào lên…” ”okie…” “em phục vụ mới xinh phết”…

những giọng trong quán bia dội vào nhau thành các bồi âm, sóng âm, có nhịp điệu riêng, nội dung lúc đó không rõ ràng, mạch lạc nhưng chúng ta nghe các âm, thấy được không khí, sự chuyển động của men lai dắt…âm nhạc đôi khi giai điệu không còn cần thiết nữa. Hình thức bỏ rơi nội dung.

cả những khoảng mong manh dễ vỡ như anh Hà chơi bass chỉ sai 1 nốt thôi là tất cả sẽ vỡ ra, anh nín thở như sắp nghe một chuyện tuyệt vọng

lại có những khoảng chúng ta muốn thoát khỏi những bồi âm căng thẳng bằng sự lạnh lùng của piano

và đôi lúc bồi âm nứt vỡ bởi tiếng kèn với trống “cãi vã” căng thẳng.

(Long Waits a modest beer club)

Hôm qua tất cả đều phê lư đử trong các bồi âm.

Bảo Long còn đẩy sự hoang mang đến tận cùng bởi cách anh tan vào hư vô, tôi không hề ngoa dụ một chút nào, sân khấu tối, cánh gà nhung đen, anh Bảo Long mặc áo đen, solo xong anh biến mất, để kệ những chiến hữu bên bàn nhậu của mình ở đó chiến tiếp, bởi không cần “nghe” Bảo Long cũng biết họ sẽ “đưa” câu chuyện về đâu, nó không mạch lạc, bồi âm quấn quanh lấy cơ thể. Bộ phận và toàn thể không phân biệt.

Sự thoắt ẩn thoắt hiện trong trình diễn của Bảo Long chính xác là tinh thần âm nhạc của Eric Dolphi, các tường thuật trong âm nhạc của ông phi tuyến tính, nói như các nhà phê bình âm nhạc, nhảy quãng liên tục, liên tục bỏ rơi các hoà âm không được hoàn thành.

Đến hôm nay tôi mới hiểu được một chút cách Bảo Long trình diễn trên sân khấu, pha tan những lúc nghi ngại “sao ông này mặt lạnh thế, chả cười, chả eye contact với khán giả, chỉ cúi chào lúc hết bài hết set”, à thì ra phong cách jazz của Bảo Long và ban là “thân ai người ấy lo” “hồn ai người ấy giữ” “ẩn thân chi thuật”, nó phân biệt với các ban khác thích nhún nhẩy như chú voi (Thelonious Monk)…

Cách anh Bảo Long giải thích cho tôi về nhạc jazz ở quán xôi hay hàng trà đá hoặc trong bóng tôi jazz club luôn làm tôi phát khùng, mà khùng thật, tôi bảo với anh và ban nhạc:

- các anh phục mình 1, khán giả 3 vì hoà vào chất nhạc ngang phè ấy thì em phục em 5 vì chả hiểu sao ngồi trên cầu thang nghe xác anh chơi mà em hú hét như ở sân vận động, ở đó mới là bồi âm khổng lồ, thác lũ, điên rồ, láo lếu, vô tri, chân thật, đúng, Eric Dolphy của anh làm em phát khùng. Và em sẽ dựng loạn xị ngậu các đoạn trình diễn của các anh tối nay.

Mời các bạn lắng nghe và hẹn gặp lại trong không khí trình diễn bồi âm của chúng tôi tối ngay hôm nay, thứ 7 lúc 8h30.

“menu” quán bia bao gồm:

1. Hat and Beard

2. 245

3. Something Sweet, Something Tender

4. Gazzelloni

Nghỉ giữa giờ

5. Springtime

6. Serene

7. Naima ( John Coltrane)

8. Impression ( John Coltrane)