Kind of Blue

Trước buổi diễn hôm nay anh Bảo Long nói với tôi, buổi diễn này mình chỉ dựng lại 2 ngày huyền thoại ấy, 2 ngày thu của Kind of Blue, còn với riêng Miles Davis, đó là con người đã dựng lên một thời đại jazz mới, người “điểm huyệt” những nghệ sĩ vĩ đại xung quanh mình bằng cách đưa họ vào những thử thách man rợ nhất rồi từ đó chúng ta có những thể loại nhạc, cách chơi khác cho thế giới jazz.

Tôi nghe như thấy câu chuyện những Tôn Ngộ Không trong bàn tay Phật, hoặc một từ tuyệt đối quan trọng trong tiếng Đức là bach, nghĩa là suối.

Và chỉ có suối mới mang đến cảm giác “dịu dàng, thanh khiết không bi luỵ” như Miles Davis nói về Kind of Blue.

Suối nguồn khơi dòng những con sông nhỏ.

2 bức ảnh đen trắng dưới đây là những bức ảnh Irving Penn chụp mang tên The Hand of Miles Davis, New York, 1986.

Tôi nghịch một chút, cho ngón tay Davis “chơi” trên note Long Waits, cho Long Waits nằm gọn trong lòng tay ông, gọi vui là xin vía, để mong từ nay, từ nơi trốn này cũng khơi một lạch nước tinh khôi cho jazz.

Bức ảnh còn lại là ngón tay anh Bảo Long, người với chỉ một cây tenor sax sẽ tìm cách biểu đạt âm hưởng của cả 3 cây: tenor sax, alto sax và trumpet, như album nguyên bản.