Keiko and Long Waits

Keiko ngồi vào đàn, cô bỏ lại thế giới, bỏ lại thời gian, sau cánh cửa, cô ngồi tập luyện cho buổi diễn tối nay.

Nhìn cô thật cuốn hút và tươi trẻ, tôi và buổi chiều cũng bị cuốn đi bởi sự say sưa của cô, bỗng cô quay sang tôi và nói, đại ý, thật buồn khi nghe tin Tony Bennett qua đời vào tối hôm qua, ca khúc này là dành tặng ông:

The good life

Oh, the good life, full of fun seems to be the ideal

Mm, the good life lets you hide all the sadness you feel

You won't really fall in love for you can't take the chance

So please be honest with yourself, don't try to fake romance

Những câu hát gần như mô tả trọn vẹn cuộc đời người đàn ông lịch lãm, thong dong ấy, người đã sống 96 năm cuộc đời chân thành với âm nhạc cho đến những ngày cuối cùng. Âm nhạc hẳn cũng đã nương náu nơi ông sự dịu dàng.

Thật khó để có một đêm nhạc tưởng nhớ ông trong ngày một ngày hai, nhưng tối nay, phần encore sẽ có một vài bài hát dành tặng cho ông.

The good life.

- Tôi va phải Duke trong hành lang jazz club ở Nhật.

Vừa bước qua cửa vào trong Long Waits, bắt tay Việt Anh và anh Bảo Long, Keiko-san liền kể cho chúng tôi về sự hữu duyên cuộc hội ngộ ấy, như mơ, chúng tôi gặp thiên sứ Duke phái tới đúng vào ngày Long Waits làm concert tribute to Duke Ellington - The best of Duke.

Tối thứ 6 trước khi hát, Keiko-san mở ra câu chuyện:

- Gặp tôi, Duke vẫn Duke, duyên dáng, sáng ngời rồi thủ thỉ

“tôi thấy em trong giấc mơ (I met you in my dream), chúng ta va phải nhau, trên một lối cầu thang, rồi em vượt qua tôi, em bước như chạy trên những bậc thang, tôi vội vàng theo. Cầu thang dốc ngược, tối om…

Tôi gọi em…em không trả lời. Tiếng gọi vọng lại như tôi gọi tên tôi trong đêm tối. Mỗi bước chân trên bậc cầu thang làm hiện lên những kí tự phản quang kì lạ, như bản kí xướng âm của một bản nhạc tôi không bao giờ có thể viết, vụt hiện vụt tắt như sao băng dưới gót chân.

Tôi càng đuổi theo em em càng mất hút, bậc thang cẩm thạch chuyển thành những bậc thang gỗ hai bên tường vàng, đến đỉnh cầu thang, em biến mất sau 2 lần cửa. Rồi em hiện ra ngay trước mắt tôi, chúng ta đang trong một jazz club của xứ sở nhiệt đới kì lạ, Long Chờ.”

Thật không thể tin được, nằm ngoài mọi dự tính, mong ước, chúng tôi có Keiko-san chơi nhạc cùng trong buổi tribute Duke Ellington, Keiko-san là gạch nối giữa Long Waits và Ngài công tước, gạch nối lịch sử.

Không chỉ được “gặp” Duke, Long Waits “gặp” được cả danh ca Tony Bennett.

Tưởng nhớ người vừa khuất,vừa hát The good life, Keiko-san vừa gọi tên Tony, Tony Good Life, tay chỉ lên trời, mắt ngước lên đối thoại.

Giấc mơ đẹp nhất cũng khó lòng kì diệu như hai tối thứ 6 thứ 7 vừa rồi.

Mọi thứ đều thật qua mức, Keiko-san, Duke, Tony, chỉ có đoạn sau câu (I met you in my dream) tôi improvise cho da diết.